HÀNH TRÌNH Chim Lửa
“Mọi khổ đau đều sẽ qua đi…miễn sao ta không gục ngã…”
Có những nỗi đau dìm con người xuống bùn đen tuyệt vọng. Cũng có những nỗi đau khiến ta trở nên mạnh mẽ, giúp ta trưởng thành lớn dậy trước phong ba. Có nỗi đau nở ra đóa hoa quỳnh thanh khiết, lan tỏa hương thơm bát ngát tình người. Đó là nỗi đau của Cỏ Lau - người thiếu phụ làm thơ để vượt qua nghịch cảnh.
Tiếng thơ của người buồn lắm. Đó là tiếng gió thổi về chân núi, đó là ánh trăng cô quạnh suốt đêm thâu, đó là biển dào dạt dậy sóng. Vì giữa mộng chiều xuân người đang trông ngóng bóng ai về:
“Mây xanh mang tình vội/
Bay lãng đãng chân trời/
Gió thổi về chân núi/
Xuân về rét lạnh căm/
Trăng hôm nay vể muộn/
Không thấy thoáng anh về/
Hay là trăng không tỏ!?/
Để không rõ hình anh/
Biển hôm nay có sóng/
Đánh vạt bờ cát xa/
Để ôm tròn khát vọng/
Trái tim biển cát dành”/
(Mộng tình xuân - Cỏ Lau)
Niềm đau của người mang dáng hình một nỗi cô đơn vời vợi - một nỗi niềm riêng không thể tỏ bày. Bởi vì gió phải chăng đang thổi về nỗi nhớ, trăng phải chăng càng tô đậm mối u hoài, và biển phải chăng là tiếng lòng thổn thức?
Nỗi đau của người cứ dằng dặc triền miên như hoài niệm về mối tình tan vỡ
“Gió cuộn mây về … sao không bỏ lại?!/
Mây buồn nhỏ giọt … từng hạt rơi rơi/
Trời đã mưa … sao làm bong bóng vỡ /
Cũng như người gắn bó … nỡ chia đôi” /
(Miên man - Cỏ Lau)
“Trời mưa bong bóng phập phồng”… tiếng thơ buồn gợi nhớ ca dao. Và bong bóng vỡ tan cũng như lòng người đang tan tác. Niềm đau của người đã dâng đến đỉnh tuyệt vọng mất rồi. Và người cố chống trả như đang bơi giữa “dòng đời oan nghiệt”
“Cố bình tâm giữa dòng đời oan nghiệt /
Cảnh trái ngang muôn đời luôn chảy xiết /
Lỡ gieo neo số phận cõi hồng trần /
Kiếp phù du … bàn chi về thua thiệt” /
(Dặn lòng - Cỏ Lau)
Giữa chìm nổi của biển sóng đời, người đang lặn ngụp. Bão táp của đời đang vùi dập kiếp hồng nhan, nhưng người vẫn bơi chải, vẫn vững vàng tồn tại.
“Cố vui sống giữa muôn ngàn đau khổ /
Dẫu cho rằng nước mắt có cạn khô /
Chung quanh ta bao người hơn thế nữa /
Cố dặn lòng sống vững cõi xô bồ” /
(Dặn lòng - Cỏ Lau)
Cuộc đời quá mênh mông như biển sóng mịt mùng. Người đã hiểu chỉ có ta là cần thương ta hơn cả!
Và giữa những niềm đau chất chồng, trong những tháng ngày buồn , thơ ca đã biến thành con thuyền “đáo bỉ ngạn” dẫn đưa người đến bến bờ phẳng lặng:
“Từng giọt chảy thấy màu cà phê đậm /
Như cuộc đời trôi mãi ngẫm thời gian /
Cà phê sắc như lòng đang vóc cạn /
Tận cõi nào chứa đựng giọt đắng khô /
Sương trắng bạc đầu … nhân gian mới ngộ /
Mây ngàn khuất nẻo … tình mới trơ vơ /
Lá rụng lìa cành … cây buồn bỡ ngỡ /
Ngẫm lại cuộc đời … tàn nỡ luân lưu” /
(Ngẫm và ngộ - Cỏ Lau)
Từng giọt lỏng cà phê như tiếng lòng người đang suy ngẫm. Đó là giọt thời gian … là giọt đắng … giọt bàng hoàng. Nhưng cuối một giọt buồn lại là giọt thanh thản, an nhiên. Người đã ngộ lẽ vô thường của cuộc đời luân lưu “tàn, nở”. Như Mãn Giác Thiền Sư nhìn cành mai trước sân mà giác ngộ. Người nhìn ly cà phê, thấy trầm mặc nỗi yên bình.
Và như thế, thơ đã đưa người vượt qua những nỗi đau. Hoa Cỏ Lau càng trắng muốt như hoa quỳnh thanh khiết. Cảm ơn thơ và thâm tạ cuộc đời. Chúc người vui, đón những mùa xuân tới…
No comments:
Post a Comment